lê thị huệ Vũ Khắc Khoan Sáng Tạo Trên Bục Gỗ tản mạn Bây giờ là mùa thu, mùa của trời đất giao tình cùng cây là và lòng người. Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt cỏ. Đất lâm râm bốc mùi ngái rạ. Trời ngả ngớn thả những cụm mây loang. Và chao ơi, lá vàng rơi lả tả ngập lối đi. Lá vàng phủ kín những con đường khô chết. Lá vàng ấp ủ những hàng cây trơ vơ ngửa mặt chờ ân tình. Mùa thu nơi đây đẹp lâng lâng não lòng. Mùa thu lên men hồn chàng lãng tử. Mùa ngây ngây lòng người tư chức hồi hưu đang xới đất sau cánh vườn nhà. Mùa thu cũng khơi dậy bao vết sầu đau trên chiếc lưng tỵ nạn của cô học trò nhỏ. Có một mùa thu cũ, nơi khuôn viện sân trường của Viện Đại Học Đà Lạt, cô học trò nhỏ quần bò áo bạc tóc đuôi tôm đến giảng đường. Mùa tựu trường ấy rộn ràng bao tiếng cười xô lệch bàn ghế. Mùa thu ấy làm rối bời bao cặp mắt ướt hoen xuân tình của sinh viên Đà Lạt. Mùa thu lá xanh ấy thơm tho những trang vở, những bạn hữu, những tình nhân, và những ảo ảnh. Mùa khai trường ấy còn có
Comments
Post a Comment