thơ Phan Tấn Uẩn


Phan Tấn Uẩn 
Mẹ Đã Nói Gì Trước Lúc Lâm Chung

 mẹ tôi chín mươi lăm tuổi                                                                                           
vừa mới ra đi                                                                                                                            
mang theo giòng nước mắt                                                                                         
còn chưa ráo                                                                                                         
sống một đời cháo rau đạm bạc                                                                                       
một người mẹ                                                                                                             
một ngàn câu chuyện uẩn khúc                                                                                          
một triệu khổ đau nghèo khó                                                                                  
một trăm chia ly bi phẩn                                                                                       
một triệu khuôn mặt                                                                                                                   
của những bà mẹ hẩm hiu                                                                                          
tang thương nước Việt…

người đã trao cho đời                                                                                          
những đứa con thế nầy                                                                                                 
những đứa con thế khác                                                                                            
đứa tập kết ra Bắc                                                                                                           
đứa binh phế miền Nam                                                                                                      
vừa anh minh vừa lẩn thẫn                                                                                            
rành rành một giống phân ly                                                                                                 
qua trăm vòng lửa đạn                                                                                                       
tưởng đâu thấy mặt nhau                                                                                                           
may phúc được trùng phùng
hôm nay                                                                                                                              
giờ tin đã điểm                                                                         

trước khi mẹ ra đi                                                                                                        
mẹ đã nói gì                                                                                                             
tôi xin được phép mẹ                                                                                                     
lặp lại những lời khuyên cốt nhục                                                                                  
bằng ngôn ngữ của trăng sao                                                                                      
tôi không hân hoan                                                                                                  
chờ ngọn gió vô thường                                                                                           
đang lừng lững                                                                                                           
thổi rát lên tuổi già cát bụi                                                                                             
để nhắn những người con của mẹ…

anh chị em ta đứng  giữa                                                                                         
cơn gió mới mang màu sắc thế kỷ                                                                         
thổi vào những ngõ tối thâm u
thổi bay hằng chủ thuyết bất nhân                                                                                         
thổi tan những lằn ranh lạc hậu…

anh chị em ta đứng giữa                                                                                           
tiếng xầm xì bên sau đầy cảnh giác…                                                        
không tìm những chân nguồn hạnh phúc                                                            
không nghe tiếng mỏ                                                                                               
nhịp đều những đêm thanh vắng                                                                                           
tiếng chuông gọi hồn những buổi thu không…                                                        
tiếng giảng kinh những lời trăn trối                                                                                               
tiếng oán than của triệu  triệu  oan hồn…

chúng ta nhìn lui  giòng lịch sử                                                                                  
xanh  xám một mặt trời hồng                                                                                 
món nợ không bao giờ trả hết                                                                                     
của muôn đời                                                                                                              
mãi mãi giương càng chống bão going

có đâu chúng ta là lũ ngốc xuẩn động                                                                     
mất công bới tìm                                                                                                           
trong bãi rác lịch sử                                                                                                 
mang máu đen của loài quạ dữ                                                                                            
quá khứ hận thù                                                                                                        
bệnh dịch oan khiên

kìa thông điệp tình thương                                                                                        
mẹ ta đã gióng lên                                                                                                                
xin nhắc lại bằng ngôn ngữ của trăng sao                                                                  
trên quả đất nầy                                                                                                    
không có gì mới                                                                                                           
cái gì mới đã nghìn xưa để lại                                                                                
đừng mơ gì                                                                                                                          
chủ thuyết tư tưởng cao siêu                                                                                   
chiếu trên chiếu dưới                                                                                                  
của lũ hề ngọng ngịu
 
xin cứ nói                                                                                                                     
ai hiểu sao cứ hiểu                                                                                                             
chỉ xin nhắn đôi điều                                                                                                        
khi người chưa bao giờ nghe gì về sám hối                                                                               
sẽ bôi tro trát phấn vào tin yêu

khi người còn tấm lòng bình lặng                                                                                  
sẽ nối dài thêm những cánh gió siêu nhiên                                                               
xóa mờ hết những dấu tích nghiệt ngã                                                                      
có tiếng thì thầm rực sáng tương lai                                                                          
có tiếng gọi đàn giữa bình minh ló dạng                                                                    
những cánh chim trời vỗ cánh ra khơi…

thưa mẹ                                                                                                                     
con đã hiểu                                                                                                                                   
từ nay                                                                                                                       
trong gió thoảng xa khơi                                                                                             
mẹ không có thời gian                                                                                                      
mẹ không có không gian                                                                                             
mẹ xuyên núi xuyên rừng                                                                                                
xuyên biển rộng sông dài                                                                                                
qua muôn ngàn thế giới                                                                                             
bàng bạc tình thương bồ tát                                                                                                 
ban phước lành cho hết thảy sinh linh… 


Phan Tấn Uẩn

Gainesville                                                                                                      
(June-2006)


© gio-o.com 2018

Comments

Popular posts from this blog

trò chuyện với "Người Bắt Bóng Ngựa" họa sĩ Hà Cẩm Tâm (1933-2016)

Lê Thị Huệ: Vũ Khắc Khoan Sáng Tạo Trên Bục Gỗ

ẢNH HƯỞNG CỦA TIẾNG BỒ ĐÀO NHA ĐỐI VỚI CHÍNH TẢ VIỆT NAM