thơ Nguyễn Tư Phương




một mình trên Đảo Lớn

buổi chiều vừa mới đáp máy bay xuống Đảo Lớn
lật đật đi ăn tối
để kịp ra biển ngắm mặt trời lặn
vậy mà khi tới nơi
chỉ còn thấy được một mảng màu đỏ
loạng choạng ở dưới đường chân trời  
cũng may mà còn ngắm được một vầng trăng khuyết,
vầng trăng thượng huyền đầu mùa
vì chậm chạp nên không đuổi kịp mặt trời
vẫn còn treo lơ lửng
lơ lửng giữa ranh giới của hai mảng màu
đỏ thắm đường chân trời
xanh thẫm màn trời đêm
bỗng dưng như gặp bạn
(tha hương ngộ cố tri)
ánh trăng côi thượng huyền
cong cong và nhỏ nhoi
mình tôi trên Đảo Lớn.

Nguyễn Tư Phương

Comments

Popular posts from this blog

Lê Thị Huệ: Vũ Khắc Khoan Sáng Tạo Trên Bục Gỗ

trò chuyện với "Người Bắt Bóng Ngựa" họa sĩ Hà Cẩm Tâm (1933-2016)

ẢNH HƯỞNG CỦA TIẾNG BỒ ĐÀO NHA ĐỐI VỚI CHÍNH TẢ VIỆT NAM