Như Quỳnh De Prelle - chùm thơ của tháng 8
chùm thơ của tháng 8
Giọt
sương
những
tinh trùng ngoài biển
người
đàn bà bị đánh vào đầu
chiếc
mũ biến dạng của những tinh hoàn mục ruỗng
đêm
đen mùa thu cách mạng
tối
mù những bài ca
Người
đàn bà của tôi
bị
kẹp xe giữa lòng thành phố
qua
những hàng rào dây thép gai
qua
những ngăn cách
những
vỏ não không ngăn ra
màu
trắng như nhau, không nếp nhăn
những
đoàn người xuống đường
chạy
trên những cây cầu
những
hàng xe
không
ồn ào
im
lặng im lặng đi trong sương
ánh
sáng len qua những sợi tóc
những
bàn tay xen vào nhau
nước
mắt rơi ra từ những gương mặt
những
vòm ngực bị thương
máu
chảy trong những giấc mơ
Người
đàn bà của tôi
âm
u giữa những buồi chiều
ánh
sáng thắp lên từ hàng cây chặt gẫy
hàng
cây hàng trăm năm
một
thành phố giữa những chùa tháp
xa
xa
Một
buổi chiều
tôi
chạy xe qua
hôn
lên tóc nàng
và
bay đi mãi
biền
biệt
nghìn
năm
Tôi
là một người tù của chính tâm trí của tôi
của
chính tư duy
não
bộ của tôi
tôi
tự trói buộc mình
vào
những tối tăm
u
mê
tự
do là sự tuỳ tiện như sự bó buộc
mà
tôi không hề biết
đường
đi của nó
để
tự mở cánh cửa
để
ra ngoài thế giới
đón
nhận nắng mai
ánh
sáng
tôi
đã tự mở cánh cửa nhà tù
và
chui vào đó
bóng
đêm dày đặc
tôi
quanh quẩn bịt mắt mình
ăn
thịt chính ý tưởng của mình
rồi
đeo gông vào sự sống
trên
những hà khắc khôn cùng
bấn
loạn
sự
chia rẽ
bất
cần
mạnh
ai đấy sống
không
có sự ấm áp chở che
của
những đôi bàn tay khác màu da
khác
lồng ngực trái
tôi
phải sống nhờ vào trái tim nhân tạo
những
robot nhân tạo
và
tôi tin thế giới khác xa loài người
với
những hoang tưởng và đổ vỡ
ngay
ngoài kia
người
đói vẫn nhiều và chết đầy trên đường đi lối lại
nhiều
trẻ em không đến trường
nhiều
bệnh nhân đang chờ chết
nhiều
người sẽ hiến tạng cho các cơ thể khác
nhiều
bài thơ còn dang dở
những
chết chóc không bao giờ ngưng lại
trí
tuệ nhân tạo chả ý nghĩa gì
khi
loài người của tôi vẫn không đủ lý trí để chon sống hay chết
và
sống như chết
chết
rồi mà như còn sống đây
nguyên
vẹn
tinh
thần
Như Quỳnh De Prelle
©
gio-o.com 2018
Comments
Post a Comment