thơ Nguyễn Thùy Song Thanh

7.9 TÔI ĐÃ LỤM TÔI ĐẦY TÁM BÓ.
1. THAY ĐỔI LỚN

Tám mươi năm trước, địa chỉ thường trú của tôi là một nơi không thấy trời, không thấy đất,
 có tên là Vùng Nước Ối.
 Vùng Nước Ối thuộc cõi bụng mẹ tôi, chật hẹp nhưng thật vĩ đại,
 vì nó là đại dương môi sinh vĩnh cửu của tôi.
 Trong môi trường vĩnh cửu đó, tôi không hít thở, không ăn uống.
 Mẹ tôi hít thở dương khí, ẩm thực lộc quả đất thay tôi.
Rồi một hôm, vào một thời khắc nhất định, tôi bị một lực đẩy bí ẩn đẩy tôi ra khỏi cõi tịnh yên thinh lặng đó.
Tôi rơi tự do vào chốn mênh mông mịt mù vô cùng lạ lẫm.
Âm thanh đầu tiên phát ra từ vòm miệng há hoác của tôi có tên là tiếng khóc chào đời.
Nó uy nghi khắc vào dòng thời gian nhịp thở dầu tiên của đời tôi nơi trần gian.
Và sau đó tôi đã tặng món quà, cũng đầu tiên, từ tấm hình hài non mảnh đỏ hỏn như khối ngọc cho chốn trần ai là mớ cứt su đen nhão.
Vậy là,ngay từ một ngày tuổi,
tôi đã trải nghiệm một thay đổi , một biến chuyển quá lớn lao mà Thượng Đế dành cho tôi.
Trên lưng con ngựa bạch thời gian của đời tôi,
 tôi đã theo nó phi nước đại phóng qua cửa sổ,
 tôi đã ngắm ngợi, đã chìm khuất với những biến thiên khác của trần ai mà sinh linh gọi chung là cõi vô thường, đơn giản như:
Sông kia rày đã lên đồng (Trần Tế Xương) 
hoặc
Hỏi quê rằng biển xanh dâu ( Bùi Giáng)
......
Sinh linh khóc cười với biến đổi, nhưng mà tôi ơi, thầy mi đã dạy:" Life is too deep for words "
đừng dông dài mô tả,

hãy tiếp tuc sống cho ra hồn ở tuổi thứ tám mốt cận kề mi đó.

NTST

Comments

Popular posts from this blog

trò chuyện với "Người Bắt Bóng Ngựa" họa sĩ Hà Cẩm Tâm (1933-2016)

Lê Thị Huệ: Vũ Khắc Khoan Sáng Tạo Trên Bục Gỗ

ẢNH HƯỞNG CỦA TIẾNG BỒ ĐÀO NHA ĐỐI VỚI CHÍNH TẢ VIỆT NAM