thơ Nguyễn Thùy Song Thanh
Khi nhớ tới chàng
Biển bao la và bầu trời không cùng
Tôi đâu biết rõ màu mè chiều kích
tâm hồn
Ai với ai
Khi nhớ tới chàng
Nắng hồng dịu dàng cầm tay tôi đưa
đi
Lướt qua ngôi nhà lợp bằng
cánh lánon
Những phiến ngói lưu ly
Ngôi nhà duy nhất cắm một bông hoa
thơm ngát
Nhả ấm như cánh đồng ngực Adam
Trong cõi vườn Eden
Khi nhớ tới chàng
Nhật nguyệt
sinh hạ bầy trẻ thơ túc túc vây quanh
Hồn nhiên đôi tai mê mẩn giai điệu
huyễn vang ngân
từ giàn hòa tấu đặt nơi cổ
họng chàng
Bầy trẻ cải biên sấm sét thành bài
đồng dao
Cất tiếng róc rách nghêu ngao
Rung cánh nhạc bên tai chàng nguyên
sinh rừng rú
Hồn nhiên đôi bàn chân bước nhỏ
Dẫm lên vạt tóc rối cỏ
Bụi râu rậm chàng lên xanh
Khi nhớ tới chàng
Người đàn ông minh triết bao nhiêu
sự sáng
Ngay thẳng
bao nhiêu lần tia khuếch tán
U mê bao lần nguyệt thực chui đầu
vào bóng tối địa cầu
Lú muội bao lần làm kẻ đeo bùa ngậm
ngải
dụ dỗ rong chơi đứng đường
Gian dối bao mánh lới gian thương
Độc ác
đày ải hủy diệt nhân gian mấy tầng địa ngục
(Do đấng nào đó bày đặt )
Khi nhớ tới chàng
Bóng dáng duy nhất ám ảnh
Không là 1
cọng với, trừ đi, chia cho, nhân lên
Chỉ là con
số 1 thơ mộng huyễn hoặc
đơn độc uy nghi
vững chắc
Toàn nhiễm cốt cách Thượng đế
Hoặc trùm
lên hộp sọ não ma trận Satan
Tình yêu thật bí ẩn
Đau khổ hạnh phúc thương tâm
Làm sao biết hết biết hết
Tôi vẫn cứ yêu người tôi yêu
Như sống, như chết
Tình ơi
ntst
10.2017
Tình ơi
ntst
10.2017
(trích tập Những Ngón Tay Đánh Rơi
Của Thượng Đế
đang chờ giấy phép xuất bản)
đang chờ giấy phép xuất bản)
Comments
Post a Comment