Tưởng Nhớ ngày mất của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện 2.10.2012

1939 - 2012
Xưa Lý Bạch

Xưa Lý Bạch ngửng đầu nhìn trăng sáng

Rồi cúi đầu thương nhớ quê hương

Nay tôi ngẩng đầu nhìn nhện giăng bụi bám

Cúi đầu giết rệp, nhặt cơm vương

Lý Bạch rượu say gác lên bụng vua Ðường

Tôi đói lả gác lên cùm rỉ xám

Lý Bạch sống đời độc tôn u ám

Phong kiến bạo tàn chưa có tự do

Tôi sống đời Cộng sản ấm no

Hạnh phúc tự do, thiên đường mặt đất

Rủi cho Lý Bạch,mà may cho tôi thật !

( 1967)
  
Tôi Lấy Thơ
Tôi lấy thơ thuở còn đi học
Buổi gặp nhau đầu Thơ đã biết yêu tôi
Thơ của tôi thời ấy đẹp như Kiều
Lộng lẫy như Tần cung nữ
Những cô Lý cô Hình cô Sử
Tôi quên, tôi quá yêu rồi
Thơ thường buồn,
Thơ cũng như tôi
Chỉ có bạn bè là Mơ và Mộng
Thơ lấy tôi vì tôi không thể sống
Không Thơ an ủi bên mình
Đám cưới chúng tôi một đám cưới tình
Chỉ có Mộng Mơ phù dâu phù rể
Thơ giờ đã tay bồng tay bế
Tù lao đầy đọa xanh gầy
Thơ dọn nhà ra khỏi cung mây
Từ buổi mộng mơ hóa thành ngu xuẩn!
Đời chê Thơ nhiều buồn đau, hờn giận
Không chịu bôi hồng trát phấn
Bán mình cho Đảng nuôi thân
Gắn bó cùng tôi Thơ khổ vô ngần
Chia sẻ bao sầu bao hận
Thơ chịu âm thầm chung thủy tận khi nao?
--Tận khi nào
Anh nói với Thơ lời dối trá."
1963


Thơ Của Tôi
Thơ của tôi không phải là thơ
Mà là tiếng cuộc đời nức nở!
Tiếng của nhà giam ngòm đen khép mở
Tiếng khò khè hai lá phổi hoang sơ!
(vi trùng lao ăn ruỗng phổi gần mất sự sống)
Tiếng đất vùi (mộ) đổ xuống lấp niềm mơ!
Tiếng khai quật cuốc đào lên nỗi nhớ!
Tiếng răng lạnh đập vào nhau khổ sở!
Tiếng dạ dày đói lả bóp bâng quơ!
Tiếng tim buồn thoi thóp đập bơ vơ!
Tiếng bất lực trước muôn ngàn sụp  đổ!
Toàn tiếng của cuộc đời sống dở,
Và chết thời cũng dở, phải đâu thơ
1970



Từ Vượn Lên Người

Từ vượn lên người mất mấy triệu năm
Từ người xuống vượn mất bao năm?...
Xin mời thế giới tới thăm
Những trại tập trung núi rừng sâu thẳm
Tù nhân ở truồng từng bày đứng tắm...
Loại vượn này không nhanh mà rất chậm
Khác vượn thời tiền sử xa xăm.
Chúng đói chúng gầy như những cái tăm
Và làm ra của cải quanh năm
Xin mời thế giới tới thăm.
 1967



Vì Ấu Trĩ

Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối
Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương
Cả nước đã quy về một mối
Một mối hận thù, một mối đau thương!
Hạnh phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường
Đảng tới là tan nát cả!
Lịch sử sang trang, phủ phàng, tai họa
Nào đâu chính nghĩa thắng gian tà?
Đau đớn này không chỉ riêng ta
Mà tất cả!
Cả những kẻ đã nằm trong mả
Và những bào thai trong bụng mẹ chót sinh ra
Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha
Đã đẩy chúng sa xuống hầm tai vạ
Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả
Mấy ai người đem hết tâm can?
Trước hung thù hung hiểm gian ngoan
Biết bao kẻ mơ hồ mong hưởng lạc!
Nghĩ tới ngày mai lòng ta tan tác
Đến bao giờ lấy lại được giang san
Chế độ này trâu ngựa sống không an
Sài lang đã dựng xong nền thống trị
Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ?
Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn?
Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan
Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!

 1975

Comments

Popular posts from this blog

trò chuyện với "Người Bắt Bóng Ngựa" họa sĩ Hà Cẩm Tâm (1933-2016)

Lê Thị Huệ: Vũ Khắc Khoan Sáng Tạo Trên Bục Gỗ

ẢNH HƯỞNG CỦA TIẾNG BỒ ĐÀO NHA ĐỐI VỚI CHÍNH TẢ VIỆT NAM