thơ Nguyễn Tư Phương
những chiếc bóng
cả ngày tôi lang thang trong viện bảo tàng
choáng váng với một rừng bảo vật
suy tư cùng với nhiều chiếc bóng
đứng lặng im trước những cụm màu sáng tối
những chấm vàng đã một thời rực rỡ
nụ hoa hướng dương của Van Gogh dường như giờ đã úa
chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ bông súng
ảm đạm cùng thời gian
buồn, sắc màu Monet
…lạnh
tôi quyết định bước ra ngoài
chợt thấy mình ấm lại trước quảng trường đầy bóng người
ấm lại trong vạt nắng hiếm
những vạt nắng cuối ngày tháng mười ở London
trong rừng bóng của buổi chiều nắng muộn
có những chiếc bóng côi
có những chiếc cặp đôi
nhưng tất cả đều là những chiếc bóng ấm
có những chiếc bóng tung tăng con trẻ
có những chiếc bóng lững lờ
có những chiếc bóng say mê
vây quanh chàng họa sĩ bụi
(cũng chỉ là một chiếc bóng)
nằm bệt trên sân
giỡn chơi với những viên phấn trắng đen
cọ quẹt
tô tô điểm điểm
những nét trắng đen cuối cùng trên khuôn mặt hai màu
(cũng chỉ là một chiếc bóng)
. . .
vừa kịp lúc chàng họa sĩ hoàn thành tuyệt tác bụi phấn
của mình
những chiếc bóng bắt đầu loãng ra
cùng tôi,
(cũng chỉ là một chiếc bóng)
tan chảy...
ở London mùa này
những cơn mưa cuối ngày hầu như cố định.
Nguyễn
Tư Phương
10/ 2018.
Comments
Post a Comment