thơ Nguyễn Thị Hải
cọ hoang
tôi là cây cọ hoang
thân mọc đầy gai nhọn
dữ dằn im lặng
đừng ai bén mảng gần tôi
cứ để yên tôi ngồi
hồi lâu dữ dằn im lặng
bên hồ nước mát
tôi là cây cọ hoang
tự mọc chân tìm đến
có nghĩa từ sâu thẳm
vẫn ấp ủ ước mơ
gai nhọn nở thành hoa
khi gặp nguồn nước mát
người câu cá
Từng con cá cắn câu
Chàng ném vào thùng đựng
Thản nhiên và đơn giản
Hiểu rõ việc mình làm
Hơn là chàng thấu hiểu
Bản thân mình ra sao
Giả sử chàng muốn hiểu
Bản thân mình ra sao
Tôi dám cá một điều
Chàng không câu nổi cá
Chàng hoài nghi tất cả
Mọi thứ xung quanh mình
Y hệt một người điên
Y hệt người tuyệt vọng
Y hệt một người điên
Y hệt người tuyệt vọng
Tôi nằm im thoi thóp
Trong thùng đựng của chàng
Nếm trải chút dư vị
Đơn giản và thản nhiên
những cảnh trí bị bỏ rơi
tôi đọc thấy những cảnh trí
bị bỏ rơi trên những dòng thơ
tôi muốn van lạy các nhà thơ
hãy chậm lại
hãy để mắt đến những cảnh trí ấy
đừng lướt qua như tên lửa
hãy để lại một dấu chân
một rãnh mờ
một hơi thở
trên con đường anh đã viết trong thơ
bởi là một người đọc
đôi khi tôi muốn nán lại nơi những cảnh trí ấy
hơn là chạy theo anh cho đến cuối bài thơ
Nguyễn Thị Hải
Comments
Post a Comment