thơ Lâm Hảo Dũng
đi tìm đâu đó tiếng thời gian
hồn Chenla ấy nối cành Phù Nam
ra giêng sư tử canh đền
chân co đạp khí miệng rền diễu oai
rừng đi những bước chân dài
tháp lên trăm bóng làm tai mắt buồn
người còn hiện diện chân không
thời gian:đao phủ thắm dòng máu tươi
biến thiên thuận nghịch lẽ trời
lúa thơm, đồng ngát cá mùi rạch sông…
Hindu thần đã bay về núi
quẳng mái đền nghiêng đội nắng tàn
khung cửa ngàn năm quên khép lại
đà ngang oằn oại kiếp bi thương
thần điểu trên tường cong mõm ngắm
mặt người chuyên chở nụ cười không
ngọ môn đón gió xòe đôi cánh
cỗ máy thời gian tắt nửa chừng
cánh sen, hồ chắc khô nguồn nước?
mưa thấm dầm sâu phiến đá mòn
nơi đây rừng đẻ rừng xâm thực
rừng thả cây ngàn dạo tiếng chuông
không nghe ai nói không ai nhắc
đất tĩnh nằm nghe mạch nước ngầm
trời có bao la trời vẫn động
xoay vòng trong hàm tự âm dương…
là thôi đếm lại nghìn chân bước
một lối hoang vu sử tích sầu
khi nhấc chân cao nào biết được
một ngày mất dấu đến hư vô
ở trong thành lũy hồn ai trụ
mà nẻo đi về ôi hỗn mang
Phật vương, tẩm điện gầy trơ xác
đâu buổi hoàng hôn gió rũ màn?
có kẻ ngày sau đến dửng dưng?
bởi khi ra ngõ bỗng hoang đàng?
muốn thổi rừng xanh buông gốc rễ
đi tìm đâu đó tiếng thời gian…
Lâm Hảo Dũng
(PTT)
Ảnh: Sambor
Preykuk Temple
- Kampong Thom-Cambodia-4/18
Comments
Post a Comment