thơ Nguyễn Thị Hải

Lê Thị Huệ và Nguyễn Thị Hải - gặp gỡ đầu tháng 10.2018

Bến chim

Lảo đảo ói ra những ngụm nước sông ngàu đục ồn tạp âm thanh tiếng động
Đặt chân lên bậc cấp trơn trượt tĩnh chết nơi con chim vừa đứng đậu một mình thật lâu
Màu lông chìm lút với màu rêu mốc mát và màu trời vần vũ
Nào chim, muốn dẫn ta đi đâu, muốn chỉ dẫn ta đến chỗ nào vì suýt chút nữa ta buông trôi qua mi nếu ta không đập tay báo hiệu hãy quay đò trở lại bến mi, cái bến làm người lái đò sửng sốt
Chao ôi, Đạt Nghĩa Từ mộ địa Triều Châu nằm chen trong váng nước
Tứ quý hoa mộc, tứ linh vật, bát vị thiên tiên trên tấm cửa đỏ mở ra gian thờ linh vị lành lạnh
Ông từ mặc áo rách, hàm răng sún rụng, nụ cười đãi khách có bao nhiêu nồng ấm Việt, bao nhiêu khí cách Hoa
Hiểu rồi chim, ta đã hiểu tại sao mi đứng đậu một mình nơi đó đợi ta
Hãy bay đi bay đi linh hồn ngày lạnh giá
Ta đã đến rồi đây và từ giã
Người lái đò dưới bến vẫn đợi ta



Trên bến Ninh Kiều

Có những ngày tan loãng
Không sao thu nhiếp được hồn mình
Ánh sáng cứ bạc đi
Thanh nhiệt kế đờ đẫn
Gió sông thổi lên
Xòe tay ôm mặt
Bên trong vùng tối mát
Lọt vào tiếng chim ríu rít
Qua kẽ tay he hé của mình


Nguyễn Thị Hải

Comments

Popular posts from this blog

trò chuyện với "Người Bắt Bóng Ngựa" họa sĩ Hà Cẩm Tâm (1933-2016)

Lê Thị Huệ: Vũ Khắc Khoan Sáng Tạo Trên Bục Gỗ

ẢNH HƯỞNG CỦA TIẾNG BỒ ĐÀO NHA ĐỐI VỚI CHÍNH TẢ VIỆT NAM