thơ Nguyễn Thị Hải
photo: HuyMel |
thằng bé chơi
với món đồ chơi
nửa chừng bỗng
chán
nó ngồi im nhìn
ông
pha trà
rót trà
uống trà
chăm chú hân
hoan thỏa nguyện
cốc trà
món đồ chơi kỳ
lạ của ông
nhỏ bé trong
ngần nguyên vẹn
giữa âm thanh
biển đời tan vỡ
mộng
mơ
múc cho tôi hớp
nước hồ
uống cho đỡ
khát
này chàng câu
cá ơi
nước hồ trong
vắt xanh mơ
chàng khẽ đưa
tay là tới
tôi khẩn nài
chàng mãi
sao chàng ngồi
im như không hay
tấm lưng nửa
quen nửa lạ
nỗi đớn đau
tôi nhặt lên
hòn đá
giữ suốt mười
mấy năm
rồi hôm nay ném
bỏ
dưới đáy hồ xa
xăm
tôi khóc mà
không biết
khóc đá hay
khóc mình
khóc đá nằm
trong nước
muôn đời cam
tối tăm
khóc tôi trên
đầu chói
vầng mặt trời
trăm năm
Nguyễn Thị Hải
© gio-o.com 2018
Comments
Post a Comment