Posts

Showing posts from October, 2018

kịch Nguyễn thị Hải Hà

Image
  photo: Nguyễn thị Hải Hà Mối Tình Có Thật – Nguyễn thị Hải Hà kịch ngắn - một màn Quang cảnh: chợ trời Sài Gòn sau năm 1975. Khoảng bốn hay năm giờ chiều, mặt trời sắp lặn, bóng của các tòa nhà cao đổ dài trên mặt đường. Những người đang có mặt ở chợ bao gồm: Sương, 24 tuổi, gái điếm, rất xinh đẹp. Thơ, 20 tuổi, sinh viên, phụ mẹ bán hàng Thầy Tu, 70 tuổi, mặc quần áo nâu, đầu trọc. Công Chức, 54 tuổi, chuyên làm nghề viết thư, làm đơn thuê. Xích Lô, 43 tuổi, ế khách ngồi chờ. Sương mặc váy ngắn, trang điểm nhạt, có vẻ như một nhân viên văn phòng ngồi sát vào chân tường trong bóng mát, trên một cái ghế đẩu thấp chân duỗi dài. Thơ ngồi gần, lui cui xếp nồi hầm, bàn ủi điện, máy đánh trứng, vào thùng, chuẩn bị dọn hàng. Ông Công chức và ông Xích Lô đang chăm chú vào bàn cờ trước mặt hai người. Ông Đạo ngồi chồm hổm ngó ra bến xe đò chờ chuyến ra khỏi thành phố. Sương  (nói giọng như ngâm thơ, mắt mơ màng) : Bữa đó khuya lắm rồi, mư

thơ Nguyễn Thị Hải

Image
Lê Thị Huệ và Nguyễn Thị Hải - gặp gỡ đầu tháng 10.2018 Bến chim Lảo đảo ói ra những ngụm nước sông ngàu đục ồn tạp âm thanh tiếng động Đặt chân lên bậc cấp trơn trượt tĩnh chết nơi con chim vừa đứng đậu một mình thật lâu Màu lông chìm lút với màu rêu mốc mát và màu trời vần vũ Nào chim, muốn dẫn ta đi đâu, muốn chỉ dẫn ta đến chỗ nào vì suýt chút nữa ta buông trôi qua mi nếu ta không đập tay báo hiệu hãy quay đò trở lại bến mi, cái bến làm người lái đò sửng sốt Chao ôi, Đạt Nghĩa Từ mộ địa Triều Châu nằm chen trong váng nước Tứ quý hoa mộc, tứ linh vật, bát vị thiên tiên trên tấm cửa đỏ mở ra gian thờ linh vị lành lạnh Ông từ mặc áo rách, hàm răng sún rụng, nụ cười đãi khách có bao nhiêu nồng ấm Việt, bao nhiêu khí cách Hoa Hiểu rồi chim, ta đã hiểu tại sao mi đứng đậu một mình nơi đó đợi ta Hãy bay đi bay đi linh hồn ngày lạnh giá Ta đã đến rồi đây và từ giã Người lái đò dưới bến vẫn đợi ta Trên bến Ninh Kiều Có những

thơ Lâm Hảo Dũng

Image
Đền Nghe Khắc Khoải Bản Văn Buồn trong bóng hoàng hôn rán đỏ chiều đền nằm, vai khoác áo cô liêu bước chậm trên từng vuông gạch đổ sầu còn quanh quẩn dõi trông theo đâu tiếng thời gian của lãng quên? tháp im trầm mặc đáy tâm hồn bia khắc, thiên thần, còn trú ẩn ? trong lòng đá thẫm những cô đơn tháp lấy co ro ủ phận mình ( người thường chỉ biết nhớ Phakheng ?) mặc những ngựa xe, phồn thực đó đền nghe khắc khoải bản văn buồn sư tử mồ côi đứng thẩn thờ người ngàn năm, người đến hư vô?... Lâm Hảo Dũng (PTT) Ảnh: Baksei Chamkrong- Siem Reap-Cambodia- 4-2018