thơ Lâm Hảo Dũng
Sân Đá Mòn Lấp Lánh Dấu Tang Thương
trong lịch sử ẩn tàng bao nghi hoặc
như niềm đau cộng hưởng những chia lìa
như ta đứng trên ngưỡng đời qúa khứ
những chân thềm run rẩy tiếng rên khô
khi ta ở Phanom Rung mùa gió nổi
nghe hương sầu rơi rụng bức tường rêu
khi đỉnh tháp kéo trời đi xuống thấp
vạch thẳng đường chỉ nối bóng thời gian
người bay xa chỉ tượng buồn ở lại
đợi hoàng hôn xoay ngọn lửa điêu tàn
cây vẫn đứng thở dài như sám hối
đá vôi mòn thân thể bỏng ngàn năm
em thần nữ vi vu thân rắn lượn
mái vòm cong là bệ đở tâm hồn
trong mộ tháp vi sinh nào sống sót ?
hãy nở bùng ngọn lửa đỏ thiêng liêng
trên cầu rắn Naga buồn thấy được
cõi trần gian quay quắt bóng thiên đường
hồ sót lại ánh sen sầu đợi nước
sân đá mòn lấp lánh dấu tang thương
đền cứ thế tay vói Trời chưa tới
vẫn uy nghiêm lực sĩ ngẩng về Đông
và cứ mỗi trận mưa mùa nhiệt đới
thấy em về nhún nhẩy ở Phnom Rung…
Lâm Hảo Dũng
(PTT)
Comments
Post a Comment