thơ Lâm Hảo Dũng



Hãy Ở Cùng Tôi Một Hồn Chân Thật

ai quẳng tôi đi ai ném tôi về
bên đền tháp có lần tôi chưa đến
với oai dung của một thời mới lớn
đá lên gân thách thức gió rừng khuya

đem bước chậm so dây đàn qúa khứ
những cung thương ràn rụa tiếng điêu tàn
trong gạch đá đọng hồn oan khí uất?
trong hoang vu đầy hận sử chia tan?

đền nối đền kéo nhau nằm ở vạ
tháp nghiêng đầu hỏi tháp ngã cong lưng
cây đổ vỡ, thân khô, mòn thớ gỗ
dạo trường ca huy hoắc giữa rừng hoang?

ngồi không nói bên cầu thang vá víu
tay nhẵn mòn dấu tích của thời gian
bao ý nghĩ cũng mơ hồ huyễn tượng
(và riêng tôi phiên phiến kẻ si cuồng?)

đất đỏ nồng hãy xông hương dĩ vãng
da đá cùi loang lỡ hãy khoe thân
cho tôi thấy một lần trên tất cả
khi tôi, đền, mất dấu ở trần gian

đi đi tiếp lũy thành to rộng mở
dẫn tâm hồn lay động gió lao xao
lời vô vọng như truyền âm nhập mật
tôi quay cuồng gục ngất giữa trời cao…

tôi chỉ có trái tim đời vay mượn
trong bây giờ tặng dữ trọn Bakan
hãy ở cùng tôi một hồn chân thật
bởi ngày mai không nguyên cớ luận bàn…


Lâm Hảo Dũng
(PTT)

Ảnh: Prasat Bakan Temple- Preah Vihear Pro-Cambodia- 4-2018





Comments

Popular posts from this blog

trò chuyện với "Người Bắt Bóng Ngựa" họa sĩ Hà Cẩm Tâm (1933-2016)

Lê Thị Huệ: Vũ Khắc Khoan Sáng Tạo Trên Bục Gỗ

ẢNH HƯỞNG CỦA TIẾNG BỒ ĐÀO NHA ĐỐI VỚI CHÍNH TẢ VIỆT NAM